Ác Ma – Chương 10

–b: Ngươi đoán đây là do nó quá chán chường

Ngươi đoán khả năng là nó đã chán quá mức rồi.

Đối mặt với việc dù có cố gắng thế nào cũng không thành công, kể cả động vật ngu xuẩn nhất cũng sẽ buông tay. 177 đã thử đào thoát bao lần cũng không được, không những vậy còn không thấy nổi một tia hy vọng thành công, liệu có phải vì thế, nó mới biến thành như vậy?

Ngươi có một kế hoạch

Bên cửa sổ phòng tắm có chuẩn bị đảo ngôn, Ác Ma không thể đụng vào. Gạch sứ xung quanh cùng với mỗi khối đất mà 177 từng gõ qua, sẽ đột nhiên toát ra một ánh sáng cực kì kỳ quái, huống chi nó chắc chắn sẽ không rảnh tới mức đi gõ từng cái một lần nữa. Trái lại, cửa chính nhìn qua lại là nơi dễ tấn công nhất (nhìn qua thì thế, nhưng quan trọng là 177 lại không nhìn ra), cửa phòng tắm chỉ là một cái cửa bình thường, muốn đào tẩu chỉ cần giải quyết xích bạc. 

Chiếc cùm khóa 177 đã được ngươi gia cố một lần và chúng đủ mạnh để hạ gục một con quỷ thuần chủng. Hiện tại ngươi thấy hối hận vì mình đã làm nó quá mạnh. Điều đó không quan trọng, ngươi biết một số nơi sẽ bán dây chuyền bạc kém chất lượng, loại thép không gỉ mạ bạc.

Ngươi chuẩn bị mất mấy ngày, trong quá trình còn gặp ít việc ngoài ý muốn, ví dụ như người bán hàng không bán cho ngươi xích đểu mà là xích xịn, còn thề thốt hàng chỗ mình đều là hàng thật chính hãng — mở mắt ra là nói dối, với cái giá đấy mà mua được có 5cm hàng thật đã là người bán có lương tâm rồi. Diện mạo của ngươi có hơi chính khí lẫm liệt quá mức, thế nên lúc đi mua sắm ở những cái chỗ như vậy sẽ bị người ta coi là thanh tra kiểm tra chất lượng hàng hoá. Ngươi không thể không ba hoa một chút, nghĩ cách thuyết phục người bán hàng bán cho ngươi loại xích đểu đểu một chút. 

“Sư phụ từng dạy ta dùng xích đểu để luyện tập đảo ngôn.” Ngươi nói. 

Những lời này không có chút nào là giả, ngươi không nói dối. Còn về phần ngươi muốn dùng nó để làm gì, lại là chuyện khác. 

Ngày mua được xích, ngươi đổi sợi xích được đeo trên cổ 177. Lúc xích cổ được cài lên, ánh mắt nó loé loé sáng, tựa như cảm nhận được gì đó, thế nhưng đêm đó nó lại không có động tác gì. Ngày hôm sau, ngươi chuẩn bị cho nó một lượng lương thực đủ dùng cho mấy ngày liền, sau đó quét tước phòng tắm, chuẩn bị như sắp đi xa một thời gian. Ngươi kiễng chân đứng sát trần nhà, vén vạt áo khiến nó quét lên xiềng xích, âm thanh rào rào vang lên, che đi tiếng chìa khoá rơi khỏi áo. 

177 trừng mắt nhìn chiếc chìa khoá vài giây, vài giây thật dài, sau đó nó một phen nhấc chìa khoá lên, nhét vào miệng. 

Ngươi thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nó không nhặt, người sẽ phải nghĩ cách khác, chìa khoá mà rơi hai lần thì không hợp lý cho lắm. Thật ra việc đổi xích cùng việc tối đến lại chuẩn bị đi xa như này thì cũng chẳng hợp lý, nhưng ngươi cũng không còn cách nào khác, ngươi am hiểu việc vồ bắt và săn giết Ác Ma, nhưng lại không am hiểu việc giúp chúng nó chạy trốn. 

Ngươi khua chiêng gõ trống dọn một vali nhỏ, xách ra cửa.  

Một chú bồ câu giấy dừng lại tại cái giá sách bên cửa sổ, ngươi thông qua mắt nó mà chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng tắm. Loại bồ câu giấy đặc biệt được làm từ da dê này được gọi là “Bồ câu Thánh”, một loại bùa chú được các linh mục sử dụng trong thời chiến để do thám, vừa dễ ẩn nấp vừa nhanh gọn, có điều để chế tác một con thì mất rất nhiều thời gian, cho nên cũng không thông dụng. Hiện tại ngươi có rất nhiều thời gian, những lúc không có việc gì làm sẽ tạo mấy con bày quanh nhà, đúng lúc hôm nay có cơ hội để sử dụng. 

Mười bảy phút sau, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra một khe nhỏ.

Người nhìn 177 mở cửa một cách dè chừng, cánh cửa kia mở rất chậm, rất tĩnh. 177 ló đầu ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống một con chuột đứng ở cửa bồi hồi mãi, lo sợ kẻ thù không dám đi. Ánh mắt nó mở thật to, trong bóng đêm như phát ra ánh sáng hồng nhạt. 

Rốt cuộc nó cũng rời khỏi phòng tắm, hai tay hai chân vẫn còn bị xích lại (đây là hàng loại tốt, ngươi cũng không tính để nó chạy thật mà hại người), xích trên cổ thì đã biến mất, đúng theo kế hoạch. Thông qua cửa phòng tắm, ngươi có thể nhìn thấy những chỗ ngươi giấu camera đều đã bị phá huỷ, không chừa cái nào, nói vậy 177 đang thử xem ngươi liệu có đang nhìn hay không. 

Thật thông minh, ngươi nghĩ, hơn nữa trông nó đã có tinh thần hơn nhiều, tốt. Ngươi nhìn 177 đang xách theo xiềng xích để không phát ra âm thanh mà cũng không gây trở ngại đến việc nó đi lại. Ban đầu bước đi của nó còn lảo đảo, như thể đã quên mất cách đi đứng, nhưng sau đó động tác của nó đã nhanh nhẹn, lưu loát hơn nhiều, giống một bộ máy càng hoạt động lại càng thông thuận. Ngươi nhìn cách bộ vuốt thiếu gót của nó hoạt động, trọng tâm của 177 hơi nghiêng về phía trước, vuốt nhọn chạm đất nghe như tiếng chân vẹt cào cửa sổ. Điều khó tin là, ngươi có thể nhìn ra được dấu vết quân sự từ hành động của nó. 

Điều ấy khiến ngươi khá sửng sốt, đại quân Ác Ma không hề có tổ chức kỷ luật, thay vì gọi nó là một đội quân, không bằng gọi nó là một đám thú dữ thành đàn theo bản năng, vừa đông vừa phiền, giết mãi không hết. Đại đa số quỷ binh đánh mà không có chiến thuật, chúng nó chỉ biết chen nhau mà xông lên, đánh giết lung tung, hơn nữa khả năng sinh sản của chúng nó vừa mạnh vừa nhanh, khiến chúng giống hệt một bầy thỏ hung ác. Ngươi hoài nghi 177 trạc tuổi với ngoại hình của nó, chứ không phải giống như những con quỷ lai khác, không đến mười tuổi đã có thể phát triển thành một người trưởng thành vạm vỡ. Có khi nó thật sự ngoài hai mươi, ba mươi mới bắt đầu đột biến, nên đã có thời gian học tập trong quân đội. 

Nó do dự một lúc trên lối đi dẫn đến các phòng khác, nhưng cuối cùng vẫn không mở cửa. Khá khôn ngoan, ngoài lối vào và cửa ra vào, các lối đi dẫn đến các phần khác của ngôi nhà đều có một phòng thủ khá hoàn chỉnh, dù 177 có dùng hết sức đập vào cửa cũng không thể lấy được gì từ nhà ngươi. Nó đi tới trước cửa chính, chôn chân đứng tại đấy, đứng mất năm phút đồng hồ. 

177 quay lưng lại với con bồ câu nên người không nhìn được biểu cảm mà chỉ nhìn được động tác của nó. Tay nó nâng lên lại buông xuống, vươn ra rồi rụt lại, siết thành nắm đấm bên người — lại một hành động giống người nữa. Ác Ma thông thường sẽ không siết nắm đấm, móng vuốt sẽ đâm vào lòng bàn tay. Rõ ràng nó tốn không ít công sức để chạy trốn, đến khi đứng cách thành công chỉ còn một bước chân lại lãng phí thời gian, như thể đang phát hoảng. Ngươi không biết tại sao nó hoảng sợ, lúc nó bị ngươi mang về cũng đã nhìn rõ bên ngoài có cái gì rồi cơ mà? 

Đến phút thứ sáu, nó cuối cùng cũng nắm lấy tay nắm cửa, hành động chậm rãi. Cánh cửa to lớn mở ra, ngươi không khoá trái. 

Một con bồ câu khác đậu trên nhánh cây ở hoa viên, ngươi lúc này có thể nhìn thấy mặt 177. Trên mặt nó không có sự sợ hãi, chỉ có một loại biểu tình “không xác định”, giống như không rõ lắm bản thân đang làm cái gì. Nó chậm rãi bước một chân ra ngoài, nhìn mũi chân của chính mình dẫm nhẹ bên ngoài, chậm rãi xác thực. 177 chớp mắt, nhìn xuống chân mình, như thể đang tự nhủ dù có việc gì cũng đừng hốt hoảng. 

Gió đêm thổi đến chuông gió trong phòng. Đinh đinh! 177 kinh hãi nhảy dựng lên, vấp vào xích té ngã. Nó ngã về sau, hai tay vung loạn trong không trung, điên cuồng cào lên cửa, giống một con mèo bị ném vào bồn nước. Cửa chính của ngươi có đảo ngôn trừ tà, nhưng nó vẫn bám lấy ván cửa, như thể cái việc ngã xuống so với việc bị đảo ngôn thiêu đến da tróc thịt bong còn đáng sợ hơn nhiều. Sự giãy dụa giằng co vô vị này kéo dài trong vài giây, rốt cuộc nó không thể không buông lỏng tay, té rớt xuống đất. 

Lúc 177 ngã xuống đất, trong nháy mắt nó như biến thành một bọc được đóng gói một cách kỳ quái. Nó liều mạng cuộn tròn lại, ôm đầu, uốn lưng, đầu gối dán lên ngực, từ cơ bắp hiện trên lưng nó, ngươi có thể nhận thấy trái tim nó đang đập rộn ràng. Nó phát run, nhưng không có há mồm thở dốc mà ngược lại như đang cố nín thở, thân thể càng cuộn lại hơn, như muốn biến mất trên sàn nhà. Cơ bắp trên người 177 căng ra, người nghĩ lúc này mà dùng sức đá nó, cũng chỉ có thể đá cả người nó qua một bên, mà không thể đá văng cái bọc ra. 

Bầm tím.

Không đầu không đuôi, trong đầu ngươi xuất hiện hình ảnh như vậy. Ngươi nhớ tới vết bầm tím trên đầu gối 177, ngươi thấy vết ấy hai lần, một lần là lúc ngươi thao nó bốn lần một tối, còn một lần là vào lần đầu tiên ngươi gặp nó. Ngươi nhớ lại ngày đầu tiên, lưng cùng bụng của 177 đều có các vết xanh tím to nhỏ, giống như trái cây bị dập, màu rất sẫm, bên trong thối rữa.

Từ những dấu vết lớn nhỏ cùng vị trí của chúng cũng có thể thấy, “cái vỏ bọc” kia vẫn có thể bị đá văng ra. 

Categories đam mĩ

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started
search previous next tag category expand menu location phone mail time cart zoom edit close